Một giây phút đó bốn mắt rung động nhìn nhau, dường như đã định trước sẽ dây dưa không rõ, cũng khó để đặt xuống đoạn tình cảm sai trái kia. Cho nên mới nói, đối phương sẽ vì sự ích kỷ đó không ngần ngại đẩy người còn lại rơi vào tối tăm, đau khổ…
Hương đã nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng dằn vặt đau đớn, thì ra bản tính con người ấy lại xấu xa đến thế, sai từ phút ban đầu đã kéo theo cả một đoạn đường về sau đều sai. Bây giờ cô vô cùng ăn năn hối hận, cô muốn dừng lại, muốn cắt đứt nhưng điều đó xem ra khó chẳng khác nào… bắc thang lên trời.
Hoàn cảnh gia đình không được dư giả như người ta nên Hương chấp nhận làm việc luôn tay luôn chân cũng chỉ mong con cái đủ cái ăn cái mặc. Lăn lộn với nhiều nghề, cuối cùng cô quyết định đến với nghề mới đó là làm tài xế cho một hãng Taxi. Quá trình làm việc, Hương quen Nguyễn Văn Tùng (SN 1993, trú tại huyện Thường Tín, Hà Nội), người thanh niên giáp xã. Cũng không biết run rủi thế nào khi bốn mắt va vào nhau, trái tim vì thế mà loạn nhịp, họ đã vượt qua giới hạn của tình đồng nghiệp, bắt đầu mối tình ngoài chồng ngoài vợ.
Phàm là cái gì trái khuấy lại thường khiến người ta cứ đam mê, mụ mị… Hương và Tùng cũng vậy. Ai cũng đã có gia đình nhưng khi “say nắng” nhau lại như “thiêu thân lao vào lửa”, cứ vậy quên đi cái gì gọi là luân thường đạo lý. Với cả hai, khoảng thời gian ấy phải gọi là hạnh phúc, ngập tràn ái ý. Sau một thời gian, Hương dần tỉnh ngộ. Cô muốn rút chân khỏi vũng bùn sai trái đó, thực sự muốn dừng lại, thực sự muốn quên đi quá khứ xấu xa đó. Chỉ bởi sự ngu muội và hẹp hòi của bản thân, chỉ vì sự bồng bột nhất thời không vượt qua được cám dỗ dục vọng mà buông thả. Khi phát hiện ra mình đã sai, cô buộc mình quên đi tất cả, quên đi mãi mãi, vĩnh viễn cả đời này không nhớ lại, giống như cầm cây kéo cắt bỏ đi phần rối ở giữa, không để lại bất cứ dấu vết… Vậy nhưng cuối cùng, người đàn ông từng cho cô chút tư vị ngọt ngào ấy lại không hề dễ dàng buông tay cô ra, anh ta không ngần ngại tuyên bố “không tiếp tục thì chỉ có con đường chết”.
Biết được tâm tư của Hương, Tùng lại càng bộc lộ rõ bản chất của mình. Bây giờ Hương mới biết được cái gì gọi là trả giá, cái gì gọi là báo ứng. Đối với đoạn tình cảm sai trái này, cô biết thế giới tươi đẹp ngày nào của mình có một phần đã vĩnh viễn chết đi, không thể nào hồi sinh. Đêm đêm, Hương cũng vì ăn năn mà vùi đầu cắn rứt… nếu có thể, cô cũng muốn cứ thế này mà không tồn tại, hoặc giả như có thể cô muốn quay lại thời điểm đó, cô sẽ mạnh mẽ kiên quyết khước từ ánh mắt đầy tình ý từ Tùng. Vậy nhưng làm sao có thể, bởi vì trên đời này nếu từ đầu có đáp án của hai chữ “nếu như” thì ắt hẳn sẽ chẳng có bất cứ sự đau lòng nào tồn tại.
“Con vì quá yêu mà ngu dại, tội con gánh hết…", đó là lời Tùng nói với mẹ mình khi thấy bà than khóc, cầu xin sự thứ tha của bố Huyền hôm vụ án đưa ra xét xử. Kết thúc cuộc tình oan trái đó là sự vĩnh viễn ra đi của Huyền và một bản án đang chờ đợi Tùng phía trước. Đứng trước bục khai báo Tùng từ từ nhớ lại. Tùng cho hay, sau một thời gian mặn nồng, anh ta phát hiện sự nhạt dần trong tình cảm của Hương dành cho mình. Cho rằng Hương đã hết yêu nên giữa hai người thường xuyên cãi vã. Mệt mỏi hơn cả là Hương muốn dừng lại, muốn chấm dứt cuộc tình nhưng cô bị Tùng đe dọa "giết chết cả gia đình".
Khoảng 9h ngày 8/1, hai người hẹn gặp nói chuyện tại cầu Dừa, thị trấn Thường Tín, tại đây họ tiếp tục cãi nhau. Tùng giằng khóa xe máy Hương vứt xuống dưới cầu rồi đi về nhà trọ, lấy một con dao bầu quay trở lại chỗ cũ. Khi đến nơi, phát hiện Hương đã nhờ người mở được khóa, lái xe về, Tùng đuổi theo, ép ngã xuống đường. Khi xe Hương ngã xuống cũng là lúc thú tính trong con người Tùng quẫy đạp, Tùng dùng dao đâm 22 nhát khiến Hương chết tại chỗ. Chỉ khi phát hiện “người phụ nữ mình yêu” không còn hơi thở Tùng mới dừng tay sau đó bỏ trốn. Tuy nhiên, y bị bắt vào hôm sau, khi đang ở cách hiện trường khoảng 25 km.
Tại Tòa, khi được hỏi vì sao bị cáo xuống tay một cách tàn độc như vậy, Tùng bình thản nói "vì quá yêu nên mù quáng". Trước đó, bị cáo hứa hẹn cưới và chung sống với Hương nhưng cả hai đều chưa ly hôn. "Hương đột ngột muốn chấm dứt nên bị cáo rất giận, không thể kiềm chế. Bị cáo đã sai, xin tự chịu trách nhiệm về mọi chuyện. Thực lòng bị cáo chỉ muốn mang dao để dọa cô ấy mà thôi”.
Lời khai của Tùng cũng là lời bao biện không thể nào chấp nhận được. Mối quan hệ của bị cáo và bị hại là ngoài hôn nhân đã sai trái, bị cáo còn ép buộc, đe dọa khi Hương muốn về với gia đình, đây chính là sai chồng chất lên sai. Cái gọi là “tình yêu” của bị cáo cuối cùng đã khiến cả hai gia đình tan nát, 4 đứa trẻ bơ vơ. “Bị cáo thấy mình có phải người đàn ông vô trách nhiệm không?", câu hỏi của vị chủ tọa chỉ nhận được sự im lặng của Tùng và tiếng khóc từ bố đẻ Hương, chồng Hương và mẹ Tùng ở bên dưới phòng xét xử.
Nén nỗi đau vào trong, ông Bình - bố của Hương kể, 10h hôm xảy ra án mạng, khi ông đang lúi húi nấu cơm dưới bếp và chuẩn bị đi đón cháu ngoại thì Hương điện thoại về với giọng “hớt hơ hớt hải”: "Tùng ném chìa khóa xe con xuống sông, bố có chìa khóa dự phòng mang ra cầu Dừa hộ con với". Ông nói không có, nhưng trấn an con: "Đợi, bố ra ngay. Mọi chuyện ổn không?"...
Ông Bình cho biết thêm, không phải đến hôm ấy, ông và con rể mới biết chuyện của Hương và Tùng. Nhiều tháng trước, Hương bỗng liên tục gọi điện cho chồng dặn dò: "Anh trốn đi, thằng Tùng nó muốn giết anh". Cùng là dân tài xế sống giáp xã nhau, anh Hùng biết Tùng, nhưng không hiểu vì lý do gì Tùng muốn trả thù mình, gặng hỏi nhưng Hương nhất định không nói. Hai vợ chồng cùng lái taxi, người ca ngày, người ca đêm, ít có thời gian nói chuyện tâm sự nhiều. Công việc bận bịu, anh Hùng nói cũng không để tâm lời vợ nói quá lâu. Nhưng chỉ vài ngày sau, mẹ anh bỗng bị Tùng đến tận nơi làm việc, cầm dao đe dọa: "Nếu không để Hương đi với tôi, tôi giết cả nhà bà, con cháu bà".
Khi biết không thể giấu chồng, Hương đã thú nhận mọi chuyện. Cô xin lỗi và nói muốn chấm dứt với Tùng để quay về với gia đình. Mặc dù anh đã có lời khuyên vợ không nên gặp Tùng nữa nhưng Hương cứ khăng khăng muốn "đi giải quyết một lần cho xong". Ngày 08/01, anh biết vợ sẽ đến gặp tình cũ nhưng vì đang có cuốc xe xa nhà nên dặn vợ đợi anh về rồi cùng đi gặp. Vợ anh còn trấn an: "Chỉ nói chuyện vài phút giữa chỗ đông người, Tùng không dám làm gì em đâu", anh Hùng không ngờ đây cũng chính là câu nói cuối cùng anh nghe được từ người vợ của mình.
"Vợ tôi sai nhưng không đáng bị chết đau đớn đến vậy. Đề nghị HĐXX tuyên Tùng mức án nghiêm khắc nhất", anh Hùng nghẹn ngào trình bày trước HĐXX.
Ở hàng ghế đối diện, người phụ nữ đớn đau không kém đó là mẹ Tùng. Đặc biệt khi nghe chồng của Hương đề nghị mức án nặng nhất với con trai bà đã không nén được cảm xúc, bật khóc thành tiếng và liên tục nhận lỗi về mình. Bà quay sang phía bố nạn nhân quỳ gối cầu xin, nhưng lúc này người đàn ông ấy cũng đang khóc đầy đau thương. Án mạng xảy ra từ cuộc tình bất chính của hai người con khiến nỗi đau cứ thế nhân lên, kéo dài ra không có điểm dừng.
TAND Hà Nội nhận định hành vi của Tùng là côn đồ, quyết liệt đến cùng, có động cơ và kế hoạch giết người từ trước nên tuyên phạt Tử hình về tội "Giết người".
Chiếc xe chở con trai đi đã khuất, mẹ Tùng vẫn ngồi thụp giữa sân, đôi mắt mờ đục nhìn theo. Bố nạn nhân hít một ngụm thuốc lá, cảm giác nỗi đau cũng như hơi thuốc lá kia quấn bện trong phổi, rất lâu cũng không hề tan ra…
(Tên bị hại và những người liên quan đã được thay đổi)